các người gieo chữ ở xã đảo Cần Giờ chỉ rất cần phải sống với nghề, dạy học trò nên người

Thầy cô ở xã đảo Thạnh An, Cần Giờ chỉ cần được sống với nghề, dạy học trò nên người thì bao nhiêu trở ngại cũng hóa thành không.

họ là các người thầy từ khá nhiều vùng, miền không giống nhau về xã đảo Thạnh An, huyện Cần Giờ, TP HCM công tác. Cái duyên đưa đẩy chúng ta đến với xã đảo, lâu dần trở thành cái nợ. Mà món nợ này không phải nợ vay-trả, đâu phải cứ nói rứt là rứt được… Chỉ vì trót yêu, trót thương!
==>> Tham khảo gia sư uy tín :   gia sư văn lớp 10 hà nội

bỡ ngỡ với học trò xã đảo

Từng là giáo viên của một ngôi trường THCS ở quận 8 nhưng thầy Phạm Văn Cương (SN 1985, quê nghệ an, hiện là giáo viên dạy văn Trường THCS Thạnh An) đã ra quyết định thi tuyển vào Trường THCS Thạnh An để đc đào tạo ở ngôi trường này. Thầy Cương bảo ngôi trường như mối nhân duyên trong cuộc đời đi dạy của bản thân mình. “Tôi cũng không ngờ là sau chuyến du ngoạn du ngoạn cùng thầy cô trường cũ về xã đảo này, tôi bỗng yêu khung cảnh sông nước, nhịp sống êm đềm ở đây. tiếp đến về, tôi biết trường đang tuyển giáo viên nên đưa ra quyết định thi để vào dạy ở trường” – thầy kể.

Từ đó đến nay thầy Cương đã có bảy năm gắn bó với trường, từ lúc trường còn chưa đc xây mới lại như bây chừ. “Lúc tôi mới đến, cảm thấy nơi đây vắng vẻ & thiếu thốn đủ thứ. Lạ đặc biệt là điện không tồn tại sẵn một ngày dài như ở sài gòn. Cứ đến 12 giờ đêm là điện cúp đến sáng hôm sau mới có lại, mà khí hậu ở đây thì khô, nóng nên lúc đầu rất khó chịu. Sau dần mới quen và bắt nhịp được” – thầy kể.

những ngày đầu đến xã đảo ban đầu việc huấn luyện và đào tạo là cả một chặng đường dài đầy bỡ ngỡ với thầy Cương, nhất là học trò ở xã đảo.

 

 

 

Thầy Cương đã có bảy năm công tác tại trường and ngày càng gắn bó hơn với học sinh ở xã đảo Thạnh An. Ảnh: NVCC

“Học sinh ở đây không có điều kiện để giao tiếp với tương đối nhiều điều mớ lạ và độc đáo, hiểu biết của các em cũng hạn hẹp hơn so với Các bạn. Hỏi các em về tô tượng, coi phim, hay vẽ tranh, đi nhà sách…, những em cũng chưa chắc chắn. những em như tờ giấy trắng vậy đó” – thầy kể lại.

và lần khiến cho thầy Cương thương hơn các cô cậu học trò của chính mình là khi thầy ra đề bài kiểm tra môn văn, những em nộp bài chỉ với cùng một mặt giấy… “Việc viết một bài văn với những em trở nên gian nan lắm, làm tôi bất ngờ thực sự. với cùng 1 đề văn, học viên TP viết đến 2-3 trang giấy, còn các em ở đây chỉ viết được có một mặt giấy thôi… Tôi gắng khơi gợi cho những em để sở hữu thêm ý tưởng nhưng các em cũng không biết thêm nhiều để viết nữa…” – thầy nhớ lại.

Gắn bó với ngôi trường đã đc 11 năm, thầy giáo dạy thể dục Trần Tiến Thanh (vốn ở Tiền Giang) thì tâm tình ban đầu chưa quen nên thầy giận học trò nhiều vì những em ngây ngô quá. “Nhưng kế tiếp thì lại thấy thương nhiều hơn thế chứ không giận gì hết trơn. Tụi nhỏ dại ở đây thiếu thốn nhiều lắm, có đứa ham học nhưng vì hoàn cảnh phải nghỉ giữa chừng…” – thầy tâm tình.

Thầy Thanh nói sở dĩ thầy còn gắn bó, bám trường, bám xã đảo để dạy là bởi chính các em học trò ở đây. “Các em khiến cho tôi cứ dâng trào cảm hứng, muốn làm cái gi đó cho các em, không thể bỏ được. Tụi nhỏ dại thơ ngây, còn dè dặt lắm” – thầy nói.

Thầy trò cùng chạy bão…

Mọi thiếu thốn trong hoạt động hay nếp sống quẩn quanh, thậm chí với đa số chúng ta cảm nhận là bi quan tẻ đều không thể ngăn được tấm lòng người thầy muốn bám xã đảo để dạy chữ.

“Bảy năm dạy ở đây, tôi có hai lần cùng chống bão với học trò, bà con & thầy cô ở trường. bỗng nhiên thấy nó vui mà ấm áp lắm. Bão vào, thầy cô trẻ đi vận động bà con lên huyện để tránh bão, số còn lại thì bám ở trường cùng chống bão. mỗi cá nhân cùng hoạt động, ăn uống chung với nhau, có chuyện gì cũng gọi nhau í ới nên rất vui. chính là các lần khiến tôi cảm nhận thấy muốn gắn bó nơi này mãi” – thầy Cương tâm sự.

Còn trong ký ức của thầy Thanh, cơn lốc số 9 vào năm 2006 mãi là kỷ niệm trong cuộc đời của chính mình. Thầy kể: “Lần đó trường còn chưa được xây mới, không khang trang như hôm nay. Bão đến nhìn khung cảnh vắng tanh lắm, tôi với mấy thầy cô, học trò ở lại trường chống bão, cùng trải qua gian khổ nên gắn bó. Nhớ đặc biệt là nước ngập đến nửa lớp học, thầy trò lội bì bõm bên dưới nước nhưng mà vui, vui vì còn hỗ trợ cùng nhau. Lần đó cây gãy đổ nhưng tôi như ý thoát chết đó chứ” – thầy Thanh kể lại.

Thầy Cương đã lập gia đình đc hai năm nhưng bà xã chồng thầy không tồn tại nhiều thời gian ở cạnh nhau. Thầy ở Thạnh An, vk thao tác làm việc and sống ở quận 4 nhưng vẫn hiểu & share với nhau để thầy tiếp tục nghiệp đào tạo và huấn luyện của chính bản thân mình… Còn thầy Thanh thì nói rằng cứ mỗi lần nhớ quê, thầy lại ra bến đò đứng nhìn…

Ở nơi xã đảo xa xôi đó, vẫn có những người thầy lặng thầm với các bước của mình như thế. bọn họ không mong cầu rất nhiều về cuộc sống thường ngày, chỉ cần từng ngày đứng lớp để dạy cho học trò ở đây từng con chữ để nên người đã là niềm vui!

Nguồn: Tổng hợp trên mạng